Trên con đường lớn ở bên ngoài khu rừng rậm rạp có một chiếc xe bánh mì bị lật nghiêng.
Trên xe đầy vết lõm và dấu vết cào cấu của thú dữ, cửa xe mở rộng, vị trí đóng cửa có vết cào của thú dữ rất rõ ràng.
Từ vết máu ở gần xe có thể thấy được trước đó chiếc xe này đã gặp phải chuyện không may.
Sau khi an tĩnh một khoảng thời gian thật lâu, thùng xe phía sau bị mở ra, một thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa mặc đồ thể thao sợ hãi từ bên trong leo ra ngoài.
Cô gái này tên là Phó Tuyết Nhu, cô cùng vài người bạn ra ngoài đi du lịch, không ngờ lại gặp phải chuyện thế này.
Khi nãy bọn đang đi trên con đường ven rừng, đột nhiên có vô số thú dữ từ trong rừng lao ra.
Một con tinh tinh thật lớn tiện tay ném bay chiếc xe đi, sau đó lũ dã thú to lớn cắn xé người trong xe, tình cảnh đó làm người ta không có cách nào nhìn thẳng.
Nếu không phải Phó Tuyết Nhu phản ứng nhanh đúng lúc trốn vào trong cốp xe và ngừng thở, bằng không thì hiện giờ cũng đang nằm trong bụng lũ dã thú kia rồi.
"Chúng không giống như động vật... mà giống như quái vật vậy!"
Phó Tuyết Nhu có thể coi là người nhận được giáo dục cao cấp, trong nhận thức của cô thì không có con tinh tinh nào có thể một tay ném bay chiếc xe bánh mì đi như thế!
"Kế tiếp mình nên làm gì bây giờ, đoạn đường mấy chục km trước đó không hề có một bóng người, một thân một mình tự quay trở về nói không chừng sẽ gặp phải đám quái vật kia, di động cũng đã bị chúng làm hư."
Phó Tuyết Nhu cắn môi, trong lòng rất lo lắng, suy nghĩ xem mình nên làm gì bây giờ, nếu như không được thì chỉ có thể mạo hiểm chạy bộ tới thành phố gần nhất.
"Ai ya, này là sao vậy, mấy người gặp nạn hả?"
Một người đàn ông cầm cưa mặc quần áo kiểm lâm từ trong rừng đi ra, nhìn Phó Tuyết Nhu kinh ngạc hỏi.
Làn da của nhân viên kiểm lâm này hơi đen một chút, hơn nữa còn bóng nhẫy dầu mỡ, thậm chí còn có chút phản quang.
Thấy có người xuất hiện, nước mắt Phó Tuyết Nhu liền ứa ra, trước đó cô cứ tưởng rằng mình chết chắc rồi.
Sau khi cô kể lại những gì mình gặp phải cho nhân viên kiểm lâm này, người này chẳng những không kinh ngạc mà ngược lại còn tỏ ra dáng vẻ thực đương nhiên.
"Nơi này là núi Tề Linh, từ xưa đã có truyền thuyết về yêu quái, nhưng truyền thuyết này có thật, nơi này thật sự có động vật biến dị tồn tại, nhưng bình thường chúng sẽ không tấn công nhân loại, có thể là bọn cô đã làm gì kích thích đến chúng."
Phó Tuyết Nhu khó hiểu nói: "Không có, bọn tôi chỉ lái xe bình thường mà thôi."
Nhân viên kiểm lâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Có khả năng bọn chúng không thích lái xe đi... dù sao thì nếu không có thứ gì kích thích, chúng nó tuyệt đối sẽ không tấn công nhân loại."
"Cô gái à, kế tiếp cô định làm thế nào?"
Phó Tuyết Nhu suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngài có thể đưa tôi tới thị trấn gần đây không, tôi sẽ liên lạc người tới đón tôi..."
Nhân viên kiểm lâm lắc đầu, xoay người lại để Phó Tuyết Nhu nhìn sau lưng mình, bên trên là mảng vết máu, sau đó lấy ra một cái bộ đàm bị rơi vỡ.
"Trước đó tôi không cần thận ngã bị thương, giờ không có cách nào liên lạc với bên ngoài, tám giờ sáng mai sẽ có người tới thay ca cho tôi, khi đó cô có thể quay về thị trấn."
"Phải chờ tới tám giờ sáng mai sao..."
Biểu cảm của Phó Tuyết Nhu sụp đổ, cô thật sự không có can đảm ở nơi này chờ đợi tới tám giờ sáng mai, ban đêm dài đằng đẵng như thế sao có thể vượt qua được chứ?
Nhân viên kiểm lâm cười nói: "Cách đây không xa có căn nhà nhỏ của nhân viên kiểm lâm, cô có thể ở tạm nơi đó một đêm, nơi đó sẽ không xuất hiện sinh vật biến dị."
"Căn nhà nhỏ của nhân viên kiểm lâm..."
Theo một người đàn ông xa lạ tới một nơi xa lạ ở một đêm, nếu là bình thường thì Phó Tuyết Nhu khẳng định sẽ không đồng ý.
Nhưng ở nơi hoang dã thế này, so sánh với ở bên ngoài mạo hiểm bị quái vật ăn thịt cả một đêm, Phó Tuyết Nhu chẳng thà chọn ở cùng với nhân viên kiểm lâm, ít nhất thì nhân viên kiểm lâm này vẫn luôn cười híp mắt, làm người ta có cảm giác rất thân thiết.
"Đường trong rừng không dễ đi cho lắm, cô thông cảm một chút." Nói xong thì nhân viên kiểm lâm dẫn Phó Tuyết Nhu đi vào trong rừng.
Phó Tuyết Nhu đi theo phía sau hắn hỏi: "À đúng rồi, tôi còn chưa hỏi ông, ông tên gì vậy?"
"Không cần biết tên của tôi đâu, tôi là người tốt." Nhân viên kiểm lâm thuận miệng nói.
Người tốt, sao ông không nói mình là đồng chí Lôi luôn đi.
Chẳng qua tâm tình của Phó Tuyết Nhu hiện giờ quá hoảng loạn, cũng không có tâm tình móc mỉa người khác.
Đi theo phía sau nhân viên kiểm lâm, Phó Tuyết Nhu ngày càng cảm thấy kỳ quái hơn.
Sau lưng nhân viên kiểm lâm là một mảng máu thịt be bét, sao bước đi lại nhanh như bay, làm cô đuổi theo mà có chút không kịp.
Lòng tò mò dâng lên, Phó Tuyết Nhu muốn xốc áo người này lên xem thử rốt cuộc bị thương nặng cỡ nào, nhưng khi tay cô sắp chạm tới phần vạt áo thì nhân viên kiểm lâm kia đã linh hoạt né tránh, không để cô có cơ hội chạm vào, hơn nữa vẻ mặt cũng lạnh hơn một chút.
Vì thế Phó Tuyết Nhung cũng không cố chấp xem sau lưng hắn nữa, dù sao thì đêm nay cô muốn ở nhờ chỗ người ta một đêm, vẫn nên tạo ấn tượng tốt mới được.
Đi đi một hồi, hai người đi tới bên ngoài một hồ nước có đường kính mười mấy mét, nước hồ màu xanh rêu trong vắt có thể nhìn thấy đáy, mơ hồ có thể nhìn thấy cá bơi lội bên dưới.
Nhân viên kiểm lâm xoay người lại, nhìn Phó Tuyết Nhu nói: "Được rồi, tới nơi rồi."
"Tới nơi rồi? Ở nơi này làm gì có căn phòng nhỏ của kiểm lâm..." Phó Tuyết Nhu im bặt, sau đó vẻ mặt trở nên hoảng sợ.
Nhân viên kiểm lâm này đưa cô tới nơi này chứng tỏ chuyện căn phòng nhỏ trước đó mà hắn nói rõ ràng là lừa gạt cô.
Như vậy có phải hắn chỉ lừa cô mỗi vấn đề đó thôi không?
Vết máu trên quần áo ở sau lưng nếu thật sự là vết thương thì chỉ sợ ngay cả đứng dậy cũng không nổi mới đúng.
Mà người này lại đi lại nhanh như bay...
Có phải người này căn bản không phải nhân viên kiểm lâm gì cả, mà là kẻ đã giết chết nhân viên kiểm lâm rồi cướp lấy quần áo hay không?
"Mình đúng là khờ, sao lại hồ đồ theo một người đàn ông đi sâu vào trong rừng như vậy chứ, hiện giờ mình thậm chí còn không tìm được đường về." Phó Tuyết Nhu tuyệt vọng nghĩ.
"Ông rốt cuộc là ai, có mục đích gì?"
"Tao là ai..." Vẻ mặt người đàn ông trở nên quỷ dị, giọng điệu kỳ quái nói: "Không phải tao đã nói rồi à? Tao là người tốt!" [đại thiện nhân: 鳝 thiện có nghĩa là con lươn)
Sau khi nói xong, da của hắn trở nên trơn như bôi dầu và có màu vàng nâu, cả người biến thành một con lương to như thùng nước.
Nhìn thấy một màn kinh hãi này, Phó Tuyết Nhu nhịn không được hét chói tai, xoay người muốn chạy trốn.
Thế nhưng cô vừa mới chạy được hai bước đã bị cái đuôi trơn nhẵn của con lươn kia kéo tới hồ nước, nước trong hồ sôi sùng sục xuất hiện hai cái bong bóng, sau đó một lần nữa an tĩnh trở lại...
...
Gần nửa tháng chớp mắt đã qua, ngoài cửa sổ là một mảnh tái nhợt, mùa đông đã tới rồi.
Mười ngày trước, một phần chuyển phát nhanh từ Hiệp Hội Thợ Săn đã tới tay Ôn Văn.
Số bom và vũ khí nóng bên trong thùng hàng này đủ để san bằng cả quảng trường gần đây, nếu không phải Ôn Văn là siêu thợ săn thì sở hữu số hàng này thôi cũng đủ để bị chính phủ liên bang trực tiếp xử lý rồi.
Sau khi nhận được mấy thứ này, Ôn Văn sắp xếp chúng hợp lý rồi bắt đầu nghiên cứu ba quyển sách mà mình đã mua.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo